Cách nay hàng nghìn năm trước. Võ thuật đóng một vai trò rất quan trọng trong công cuộc giữ gìn đất nước và trật tự xã hội của tất cả các quốc gia trên thế giới.
Đến nay chưa có dữ liệu chính xác để xác định môn võ thuật của quốc gia nào có bề dày lịch sử lâu đời nhất. Tuy nhiên có thể khẳng định rằng: Ban đầu võ thuật ra đời không nhằm để trở thành một bộ môn thể thao, mà đó là một loại hình thiết yếu phục vụ cho mục đích quân bị của một quốc gia. Do vậy, quốc gia nào rèn luyện võ bị tinh nhuệ, số đông dân chúng tinh thông võ nghệ, thì quốc gia đó khả năng bị xâm lược là rất thấp.
Võ là một hay nhiều động tác bắt đầu từ những phản ứng sinh tồn tự nhiên của con người, sau đó nâng cao dần kỹ năng sử dụng các động tác phản ứng đó tinh vi hơn gọi là thuật (thuật nằm trong kỹ thuật).
Vì vậy bản chất của võ thuật là chiến đấu, sử dụng tất cả các bộ vị trên cơ thể và đánh vào tất cả các nơi trên cơ thể đối phương, không có vùng cấm!
Người ta sử dụng võ thuật với nhau để đấu tranh sinh tồn, để giành vị trí quan trọng trong một tổ chức, và để giữ gìn hay bảo vệ tài sản, trong đó bao gồm của gia đình và của dân tộc.
Từ bản chất của võ thuật như vậy thì đủ cho thấy võ thuật sinh ra không phải để phục vụ cho môi trường trò chơi (Games).
Khi xã hội loài người phát triển, nền văn minh và khoa học đã dần thay thế phương tiện chiến đấu bằng những công cụ hiện đại mang tới hiệu quả chiến đấu cao hơn. Từ đó võ thuật dần dần mờ nhạt, không còn chiếm giữ vai trò then chốt trong công cuộc bảo vệ tổ quốc và giữ gìn trật tự xã hội như xưa.
Tuy nhiên, tính chất của võ thuật không chỉ giúp con người có khả năng chiến đấu, mà nó còn giúp con người trường thành trong tư duy quyết chiến thắng vì danh dự, và cũng là yếu tố cấu tạo nên một sức khỏe bền bỉ, dẻo dai.
Từ những lợi ích trên, võ thuật chẳng những không mai một mà ngày càng phát triển, nhưng không giữ nguyên bản chất sử dụng trong phạm trù quân sự. Nó bắt đầu chuyển thể sang loại hình thể thao, và tranh tài với mục đích nhẹ nhàng hơn. Hay nói một cách khác là võ thuật bắt đầu áp dụng vùng cấm!
Để phù hợp với từng môi trường, từng quan điểm và từng chủng tộc, con người của mỗi quốc gia đã tự tìm ra các thế mạnh của dân tộc mình, mà sáng tạo ra các đòn thế võ phù hợp, gọi là môn võ.
Môn võ thiên về lối đánh đứng, môn võ thiên về lối đánh nằm, môn thì chuyên về tay, có môn thiên về chân, có môn kết hợp cả hai…
Nhưng dù môn võ nào thì trước hết đều có khởi đầu từ mục đích quân sự. Nghĩa là học võ để tự vệ khi bị áp bức, bị tấn công. Sau đó là chuyển sang chiến đấu để bảo vệ chính mình và những người mình có trách nhiệm, có liên quan cần phải bảo vệ.
Tất nhiên, khi thực hiện những kỹ năng võ thuật này với mục đích nêu trên thì sẽ không bao giờ có hạn chế bởi vùng cấm.
Tới đây thì chúng ta đã có thể hình dung ra phần nào võ thuật chiến đấu (võ quân sự) khác nhau với võ thể thao rồi?
Chưa hết. Khi con người đối diện với nguy hiểm, vì an toàn bản thân và gia đình bị đe dọa… thì cuộc chiến không có hạn chế về khu vực ra đòn, không có hạn chế về thời gian và không gian triển khai.
Do vậy võ thuật chiến đấu hoàn toàn khác biệt với võ thuật thể thao.
Người ta rèn luyện trong môi trường phục vụ cho mục đích thể thao, thì họ luôn tuân thủ theo các quy tắc đã đặt ra và họ được gọi là võ sĩ, là vận động viên…
Nhưng những người luyện võ không có mục đích phục vụ thể thao thì bất kỳ môn võ nào của họ cũng tiềm ẩn những đòn đánh có tính sát thương cao, thậm chí gây tử vong, bởi những đòn đánh đó không có vùng cấm đánh!
Một võ sĩ chuyên nghiệp luôn thi đấu thành công trên sàn đài với các quy chuẩn khắc khe chặt chẽ, không có nghĩa là dễ dàng làm chủ cuộc chơi, khi chẳng may rơi vào tình huống phải đối mặt một cuộc chiến tay chân với người có trình độ võ thuật trên đường phố.
Bên cạnh đó, võ thuật nhằm phục vụ mục đích chiến đấu trong một số lĩnh vực chuyên môn nhất định, võ thuật trở thành một yếu tố quyết định sống còn, thì võ thuật lại càng rất đáng sợ. Nó loại bỏ tất cả các yếu tố tình cảm, thể thao… mà chỉ có duy nhất một sự lựa chọn và quyết tâm.
Vì vậy những gì đem ra so sánh giá trị giữa môn võ này và môn võ khác đều là khập khiễng.
Chỉ có người này thua hay thắng người kia (tư cách cá nhân) chứ không có môn võ nào ở vị trí đỉnh cao tuyệt đối cả.